Trời đã khuya, cậu bé vẫn thao thức chưa ngủ được. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời đêm nay nhiều sao quá. “Ước gì cậu có thể đến đây làm bạn với tớ nhỉ?”, cậu bé nhủ thầm với một ngôi sao sáng nhất. Qua làn nước mắt ướt nhòe đang lăn dài, chợt cậu bé thấy ngôi sao ấy hiện đến ngay trước mắt mình với những tia sáng tỏa ra xung quanh thật lung linh. Ngôi sao lấp lánh xoay một vòng rồi nháy mắt.
– Tớ đến đây, cậu cần tớ giúp gì à?
Cậu bé hết sức ngỡ ngàng trước việc không tưởng ấy, ngôi sao quả thật đang ở trước mặt mình và còn có thể nói chuyện được nữa chứ.
– Cậu… Cậu là ngôi sao tớ vừa ước thật đấy à? – Cậu bé vẫn chưa hết ngạc nhiên.
– Đúng là tớ mà. – Ngôi sao khúc khích cười – Nhưng là một hình ảnh phản chiếu thôi chứ tớ vẫn ở trên cao kia. Cậu có nhìn thấy những tia sáng từ tớ không, hãy kéo tia sáng ấy lại gần đi.
Cậu bé nhoài người nắm lấy tia sáng từ ngôi sao đang tỏa ra như nắm một sợi dây rồi kéo nó lại, bây giờ thì hình ảnh ngôi sao ấy đã ở ngay sát giường cậu. Ngôi sao cất tiếng làm tia sáng của nó khẽ rung theo.
– Cậu tên là gì?
– Tớ là Kiên Cường, nhưng mọi người thường gọi tớ là thằng Lượm. – Cậu bé cúi mặt thoáng buồn.
– Lượm á? Sao người ta lại gọi cậu bằng cái tên đó thế?
– Tớ được mẹ nuôi lượm về khi ai đó bỏ tớ bên cạnh thùng rác. Lúc đó tớ còn đỏ hỏn và nhờ bố mẹ nuôi mà tớ được như bây giờ, do vậy mọi người gọi tớ là thằng Lượm.
– Ồ… Vậy có chuyện gì khiến cậu buồn đến muốn khóc như thế này?
– Ở trên lớp sáng nay Minh Ngọc ngồi cùng bàn với tớ bị mất tiền, mọi người cho rằng tớ đã lấy trộm vì nhà tớ nghèo và tớ ngồi bên cạnh nên biết bạn ấy cất tiền trong ngăn cặp sách…
Ngôi sao im lặng lắng nghe, nỗi buồn làm tia sáng nhỏ nhắn của nó cũng bất động như thay lời vỗ về cậu bé.
– Nhưng tớ không làm điều ấy dù mẹ tớ hằng ngày phải đẩy những chiếc xe đầy rác và bố tớ chỉ là một công nhân bình thường. – Cậu bé nghẹn lời, nước mắt bắt đầu lăn dài trên đôi má tròn thơ ngây khiến giọng cậu lạc hẳn đi – Bây giờ nhóm bạn chơi thân với Minh Ngọc gọi tớ là “thằng Lượm ăn cắp”.
– Thế cậu có thanh minh không, nói cho nhóm bạn ấy biết là mình không làm cái việc xấu ấy chứ?
Cậu bé lắc đầu.
– Tớ không nói gì cả. Từ nhỏ tớ đã ít nói và chỉ thích sống lặng lẽ trong thế giới của riêng mình thôi. Cậu là người đầu tiên mà tớ nói nhiều điều thế này đấy – Cậu bé ngước nhìn ngôi sao – Vì tớ đâu biết một ngôi sao lại có thể lắng nghe và trò chuyện được như thế này. Thật không thể tin được!
– À… Ừm… – Ngôi sao bối rối chuyển chủ đề – Cậu sống thu mình và khép kín thế chắc bố mẹ cậu lo lắng cho cậu lắm đấy.
– Nhất là việc lần này sẽ làm bố mẹ càng thêm buồn vì tớ cho mà xem, tớ phải làm sao bây giờ? Tớ… Tớ không muốn gặp hay nói chuyện với ai hết.
– Khi cậu trở thành người trung thực thì sẽ chẳng ai nghi ngờ cậu gian dối cả, nhớ nhé! Thôi, đến giờ tớ phải đi rồi, hẹn gặp cậu vào hôm sau.
– Nhưng tớ chưa biết tên cậu – Cậu bé vội nói với theo khi ngôi sao đang xoay vòng và chuyển mình dần lên cao – Cậu tên là gì?
– Cả ngàn năm nay người ta vẫn gọi tớ là ngôi sao thôi, hay cậu đặt tên cho tớ đi, được không?
Cậu bé gật đầu nhìn ngôi sao lấp lánh bay vút lên cao và trở thành một chấm nhỏ trên nền trời đêm. Nỗi buồn trong cậu đã tan biến đi từ bao giờ và thay vào đó là câu nói của ngôi sao khiến cậu suy nghĩ mãi cho đến khi giấc ngủ nhẹ nhàng kéo đến.
*
Hôm nay trên khuôn mặt cậu bé vẫn thoáng mang một nét buồn. Cậu ngước nhìn bầu trời đêm tìm kiếm người bạn đặc biệt đang ở đâu đó giữa muôn ngàn vì sao phía trên kia. “Cậu là ngôi sao nào nhỉ, đêm nay nhiều sao quá nên tớ chưa tìm thấy cậu” – cậu bé khẽ nói và một ngôi sao trên cao lại lắc mình bay xuống gần cửa sổ, cậu bé đưa tay với một tia sáng từ nó và kéo lại gần. Ngôi sao cất tiếng cười khúc khích trong trẻo:
– Chào cậu. Hôm nay cậu thấy thế nào rồi? – Ánh sáng xung quanh ngôi sao chuyển động nhẹ nhàng theo tiếng cười.
– Nhóm bạn thân của Minh Ngọc vẫn gọi tớ là “thằng Lượm ăn cắp” nhưng tớ không còn buồn như thế nữa, tớ sẽ làm một người trung thực. Vì vậy nên khi Hoàng Anh quên bút chì trong giờ mĩ thuật tớ đã bẻ đôi bút của mình để đưa cho bạn ấy một nửa, bài kiểm tra toán rất khó nhưng tớ cũng cố gắng tự làm chứ không nhìn sang bài bạn khác, một cô tầm cỡ tuổi mẹ tớ cần tìm đường đến bệnh viện gấp vì chồng cô ấy vừa bị tai nạn tớ cũng chỉ cho cô con đường tắt để có thể nhanh chóng đến nơi. Không ai khác biết việc tớ làm cả…
– Nhưng cũng không cần ai biết – Ngôi sao nháp nháy – Vì cậu vẫn cứ là con người trung thực như vậy thôi, đúng không?
– Đúng thế.
– Vậy sao tớ thấy cậu vẫn còn buồn thế?
– Còn vài ngày nữa là đến cuộc thi thể thao của trường, tớ ở trong đội tuyển thi chạy nhanh của lớp, và… – Cậu bé ấp úng – Một số bạn trong lớp đang cá cược xem “thằng Lượm ăn cắp” sẽ về đích thứ nhất hay thứ nhì… từ cuối bảng lên. Ai cũng cho rằng tớ sẽ chỉ làm cho lớp bị thua cuộc mất thôi.
Cậu bé thở dài rồi nói tiếp:
– Bố tớ cứ đi làm về là rủ tớ chạy bộ. Ừ, bố tớ vừa chạy vừa cổ vũ “cố lên nào con trai, con không cần thắng ai cả, chỉ cần chạy nhanh hơn con của ngày hôm qua thôi… Nào, dồn sức vào đây để bật nhanh và đỡ mỏi, con phải thở đều như thế này này… Đúng rồi, tiếp tục đi, con làm tốt lắm…” – Cậu bé say sưa kể trong một niềm vui dường như cậu đã giấu kín từ lâu nay đã được khơi nguồn.
– Cậu có một người bố tuyệt vời thế, thích nhỉ, còn tớ thì không có người thân, không có cả tên để gọi nữa. Các vì sao trông vậy chứ cách xa nhau lắm nên tớ không có bạn. À… – Ngôi sao sực nhớ ra – Cậu đã nghĩ ra tên cho tớ chưa thế?
– Ôi, tớ xin lỗi, tớ quên mất.
– Không sao, không cần vội, tớ sẽ lại đến vào hôm sau nhé. Tạm biệt.
– Tạm biệt cậu. – Cậu bé vẫy vẫy bàn tay nhỏ.
**
Sân trường ngày hội thi thể dục thể thao đông kín học sinh và cả phụ huynh. Cậu bé đứng ở khu vực của lớp mình, bên cạnh, một bàn tay to lớn thô ráp đang nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cậu, cả hai đều không nói gì. Tiếng loa thông báo đến giờ thi chạy vang lên nhắc nhở các bạn tham gia thi đấu tập trung lại chỗ vạch xuất phát để chuẩn bị. Bố của cậu bé ngồi xuống, cầm lấy hai bàn tay cậu và nói:
– Con không phải là thằng Lượm, con là con trai của bố mẹ. Ngày hôm qua con đã làm rất tốt, vì thế sáng nay con chỉ cần làm tốt hơn hôm qua thôi, không cần thắng ai khác, con nhớ chưa?
– Con không phải là thằng Lượm – cậu bé xiết chặt tay bố – con là Trần Kiên Cường.
Tiếng loa vang lên, các bạn dự thi đã bắt đầu vào cuộc, tiếng hò hét cổ vũ làm sân trường thêm bùng nhiệt. Duy Lâm cùng lớp với cậu bé đang dẫn đầu.
– Duy Lâm… Duy Lâm cố lên… Lâm ơi cố lên con…
Cậu bé bắt đầu bối rối bởi càng lúc càng tụt lại phía sau. “Phải làm sao đây?”, vừa chạy cậu vừa thầm nghĩ. Chợt một tiếng gọi cậu vang lên, âm thanh chìm nghỉm giữa những ồn ào hướng về Duy Lâm và các bạn đua lớp khác nhưng cậu bé vẫn nghe rất rõ.
– Cố lên Kiên Cường, hãy thắng con của ngày hôm qua đi nào…
Cậu bé mỉm cười, cậu không nhìn sang người khác nữa. Ngày hôm qua cậu là thằng Lượm thì hôm nay bố đã gọi tên cậu giữa đám đông để tất cả mọi người biết cậu là Trần Kiên Cường. Ngày hôm qua cậu bị gọi là “thằng Lượm ăn cắp” nhưng cậu đang cố gắng để trở thành người luôn trung thực, ngày mai các bạn sẽ lại chào đón cậu thôi. Cậu sải bước để sức bật tốt hơn như bố đã hướng dẫn, nào cơ đùi, nào nhịp thở phải như thế này, thế này… Lời của bố hiện về tràn ngập trong tâm trí khiến cậu hết sức tập trung, đường chạy như chỉ có mình cậu đang vượt qua chính mình chứ không có đối thủ nào khác. Nhìn thẳng về phía trước, cậu bé đang cố gắng nhanh hơn nữa dù đã thấm mệt… Bước này, phải nhanh hơn bước chân của khi nãy. Bước này nữa, phải nhanh hơn bước chân vừa rồi. Nào, thêm bước này nữa, nhất định phải thắng chính mình… Bất chợt phía sân trường như vỡ òa bởi tiếng khán giả, tất cả phụ huynh và các bạn cùng lớp nhảy lên huýt sáo, ôm lấy nhau mà hò hét thật to:
– Thắng rồi… Kiên Cường về đích rồi… Lớp mình chiến thắng rồi…
Mắt cậu bé hoa lên, đôi chân dường như muốn mềm nhũn vì mệt, cậu chưa thể tin được mình là người đã về đích đầu tiên. Cậu ngỡ ngàng nhìn về đằng sau, Duy Lâm vừa chạy những bước cuối cùng đến bên cạnh, thở hổn hển vỗ vào vai cậu:
– Cừ… cừ… lắm… Cậu thật… thật… xuất… sắc…
Vậy là cậu bé trong phút chốc đã lật ngược tình thế, chẳng ai ngờ một kẻ tụt gần phía cuối lại có thể vượt lên dẫn đầu và chiến thắng như thế cả. Cậu bé còn chưa hết bàng hoàng vì mình làm được điều đó thì thấy cả người bị nhấc bổng lên. Bố cậu đang ôm lấy cậu đầy vẻ tự hào:
– Con trai tôi thắng rồi, Kiên Cường của bố giỏi lắm…
Tiếng cười giòn giã của ông làm mọi người đang vây xung quanh người hùng vừa mang lại chiến thắng về cho cả lớp cũng vui lây.
– Ôi, hóa ra là cháu… Cháu là người đã chỉ cho cô đường tắt đến bệnh viện hôm bố của Hoàng Anh bị tai nạn đây mà. Cô cảm ơn cháu, chúc mừng cháu nhé.
– Chúc mừng cậu…
– Cậu làm mọi người bất ngờ quá, chúc mừng cậu… – Các bạn trong lớp vây quanh cậu bé, ai cũng vui mừng lắm.
– Tớ… Tớ xin lỗi Kiên Cường – Minh Ngọc cúi mặt, một tay mân mê cái vòng đeo ở cổ tay kia, tỏ rõ vẻ bối rối.
– Cháu cho Minh Ngọc xin lỗi nhé – mẹ cô bé đỡ lời – Minh Ngọc bỏ quên tiền trong túi áo, cô mang đi giặt tìm thấy và cất đi chứ không phải nó làm mất, càng không phải cháu đã lấy trộm. Thay mặt cho Minh Ngọc, cô xin lỗi cháu, xin lỗi anh vì con tôi đã làm cháu bị cả lớp nghi ngờ.
– Không sao đâu cô, nhờ có chuyện lần này mà cháu biết mình cần phải luôn là một người trung thực – Cậu bé nhoẻn miệng cười nhìn lên bố – Mình về thôi bố.
Ngồi phía sau ôm chặt lấy lưng bố, cậu bé thấy mình thật hạnh phúc khi được làm con của bố mẹ, từ nay cậu sẽ khác ngày hôm qua để bố mẹ luôn vui vẻ như hôm nay khi nhìn thấy cậu chiến thắng.
Cậu bé mong ngóng màn đêm nhanh chóng phủ xuống để gặp lại ngôi sao nhưng những đám mây dày đặc đã che khuất khiến ngôi sao không thể xuất hiện. Nằm trên giường, đôi mắt cậu bé vẫn hướng ra bên ngoài chờ đợi. “Dù bị che lấp không nhìn thấy nhưng tớ biết cậu vẫn luôn có mặt ở đó. Tớ sẽ gọi cậu là Niềm Tin vì chính cậu đã cho tớ niềm tin vào cuộc sống này luôn tươi đẹp”.
Về khuya, mây đen kéo đi và bầu trời trong vắt lại hiện ra những ngôi sao lấp lánh. Một ngôi sao sáng nhất sà xuống bên cửa sổ, thì thầm:
– Cậu nói đúng, dù cậu không nhìn thấy nhưng tớ vẫn luôn có ở đó. Tớ rất thích cái tên Niềm Tin, cảm ơn cậu nhé.
Ngôi sao nhấc mình lên cao, hòa vào bầu trời đêm lung linh và nhìn xuống, bên dưới kia cậu bé vẫn đang chìm trong giấc ngủ yên bình.
Các bạn vừa xem qua truyện ngắn Đặt Tên Cho Một Ngôi Sao viết dành tặng riêng cho các em thiếu nhi của tác giả Diệu Thanh. Xin mời các bạn xem thêm bài viết Lắng Nghe Trăng Sao Kể Chuyện của tác giả Nga Cao cũng viết dành tặng cho các em thiếu nhi nhân mùa Tết Trung Thu năm nay.
Em vốn dĩ rất hợp với viết cho thiếu nhi! Thật đấy nhé! Nếu viết đã nhiều có thể mạnh dạn gởi bản thảo NXB Kim Đồng!