Có một đôi vợ chồng già sống ở một làng heo hút. Ông bà sống lâu năm theo kiểu tự sản tự tiêu, và chẳng phải đi đâu mua thêm cái gì vì những đồ dùng từ bao năm trước để lại như quần áo,bát đĩa soong nồi … vẫn còn đủ cả.
Một hôm có anh hàng rong ế hàng, cố đi sâu vào và gặp ngôi nhà cũ kỹ của hai cụ già . Cụ bà đang trên nương, chỉ có cụ ông ở nhà.
– Cụ mua gì cho con đi cụ.
– Tôi không có tiền.
– Cụ đổi gì cũng được ạ.
-Tôi chả thiếu thứ gì.
Nài nỉ mãi, cụ ông mới ra xem. Thứ gì mình cũng đã có. Tìm mãi cụ thấy có cái gương, nhìn vào cụ lẩm bẩm ” Không hiểu thế nào mà cái thằng này nó lại có ảnh của bố mình nhỉ. Nhưng phải khôn mới được, chứ tỏ vẻ thích quá nó bắt chẹt.”
– Này anh, tôi lấy cái ảnh cũ này.
– … ?
Dù không hiểu lắm, cho là cụ lẫn cẫn, anh bán hàng rong vẫn đổi cho cụ cái gương lấy hai chục quả trứng gà.
Đổi được ảnh bố, thích lắm, cụ lén mang cái gương lên chòi canh nương giấu kỹ. Nhưng từ hôm ấy, trưa nào cụ cũng bảo cụ bà ở nhà để mình lên coi nương. Nhiều ngày trôi qua, cụ bà sinh nghi, quái lạ, sao ông già trưa nào cũng đòi lên chòi, hay lại đổ đốn hẹn hò với con nào ở bản khác đến. Một hôm cụ bà bảo :
– Thôi, ông canh nhiều rồi, để tôi lên canh thay.
Lên chòi, lục lọi mãi cụ bà cũng tìm thấy chiếc gương giấu kỹ dưới nệm cỏ đầu giường. Cầm lên, thấy gương mặt mình, cụ bà lẩm bẩm ” Tưởng lão già tương tư con nào chứ con này còn già hơn cả mẹ mình… Ngu thế không biết…”
Vậy mới thấy được tầm quan trọng của cái gương trong cuộc sống nhỉ :))