[TOP] Chùm thơ viết về Giếng Làng hay với nhiều kỷ niệm đẹp về tình quê

[TOP] Chùm thơ viết về Giếng Làng hay với nhiều kỷ niệm đẹp về tình quê

Những bài thơ hay viết về Giếng Làng với biết bao là kỷ niệm đẹp gắn liền với “giếng nước đầu làng” của những người dân quê, đồng thời cũng ca ngợi tình người, tình làng quê của những bà con nơi đây.

GIẾNG LÀNG

Thơ: Nguyễn Dung

Giếng làng trong vắt bóng cau
Ai như dáng mẹ vục gầu nắng trưa
Vẳng nghe như tiếng xa đưa
Ầu ơ …tiếng hát ai vừa cất lên

Giếng làng nguồn nước thiêng liêng
Đậm đà hồn cốt của miền quê ta
Trai thanh gái lịch hiền hoà
Cũng từ mạch đất ông cha thuở nào

Tâm trong đức sáng thanh cao
Quê hương gìn giữ gửi trao cho người
Yêu quê yêu lắm tình đời
Non sông gấm vóc muôn lời ngợi ca

Tình yêu sâu thẳm trong ta
Yêu làng yêu xóm yêu ra giống nòi…
Cha ông dựng nước …đắp bồi
Cháu con gìn giữ không nguôi tháng ngày

Dựng xây giàu mạnh đất này
Muôn năm bền vững chẳng lay chẳng dời
Nhân hoà,địa lợi ,thiên thời…
Giang sơn Tổ quốc muôn đời của ta

Một tấc cũng của ông cha
Máu xương đã đổ nước nhà bình yên
Đồng tâm giữ đất giữ nền
Lòng dân đã quyết vẹn nguyên đất này…

GIẾNG LÀNG
**************
Thơ: Ha Davis

Giữa làng có cái giếng xưa
Em đi gánh nước giữa trưa nắng hè
Đầy trời vang rộn tiếng ve
Dáng em tha thướt anh mê mẩn lòng

Đầu làng có cái giếng trong
Em đi lấy nước má hồng eo thon
Biết là em vẫn còn son
Tim anh rung động mà không..ngỏ lời

Trong làng có cái giếng khơi
Anh đi chiến trận xa rời quê hương
Hôn nay…về với đời thường
Giếng làng còn đó..người thương đâu rồi?…

Ngẩn ngơ..
Bên chiếc giếng khơi
Giá như..
Ngày đó…
Mở lời…
Thương em..

Chùm thơ viết về Giếng Làng hay với nhiều kỷ niệm đẹp về tình quê
Chùm thơ viết về Giếng Làng hay với nhiều kỷ niệm đẹp về tình quê

GIẾNG LÀNG
Thơ: Trần Khánh

Dẫu rằng đi có trăm nơi
Cũng không quên được giếng khơi quê nhà
Quên sao điểm hẹn tuổi hoa
Tung tăng dưới bóng cây đa cây bàng

Chiều về trời đổ nắng vàng
Chờ em gánh nước, anh sang gánh cùng
Thế rồi buổi tối học chung
Đợi em đi cùng, giải toán chưa xong

Tuổi thơ ai đếm ai đong
Xa quê sao vẫn thấy lòng xốn xang
Mỗi lần thăm lại giếng làng
Dừng chân bên giếng… Nhớ nàng năm xưa

Bao lần hò hẹn đón đưa
Chiều tà xế bóng… Vẫn chưa thoả lòng
Trưa hè uống bát nước trong
Trao nhau ánh mắt nói không nên lời

Cho dù đi có trăm nơi
Cũng không quên được giếng khơi quê nhà…..

Ngày nay có nước sạch, làng không ăn nước giếng nữa, nhưng giếng rất thiêng. Mọi người làng đều tôn kính và giữ gìn bảo vệ. Hiện nay giếng vẫn có người trông nom. Giếng, nước giếng và cả khu vực rất sạch.

GIẾNG LÀNG CÒN ĐÂU

Thơ: Tất Quế

Cây Đa bến nước, sân đình
Thăm quê,tìm lại bóng hình Giếng khơi!
Một thời, Ông bà của tôi
Giếng làng nguồn nước lúc vơi lúc đầy
********
Hồi nhỏ theo mẹ theo Thầy
Theo Anh theo Chị theo ngày theo đêm
Chen chúc chật chội như nêm
Ghánh gồng, gồng ghánh chị em vui đùa
********
Xa rồi giếng nước ngày xưa
Còn đâu, sáng sáng, trưa trưa, chiều chiều
Đâu rồi? ánh mắt nụ cười
Đâu rồi? Lời hẹn của người năm xưa
********
Nhớ hôm trăng sáng bóng dừa
Ra đi ngày đó mình chưa kịp chào
Còn đâu cô bé hôm nào
Một thời kỷ niệm ngọt ngào còn đâu? !
*********
Giếng xưa Làng đã quên rồi
Con Tim thao thức bồi hồi nhớ xưa
Bỗng đâu trời đổ cơn mưa
Giếng Làng đầy nước người xưa lấy chồng.

trẻ em vui chơi bên giếng làng
trẻ em vui chơi bên giếng làng.

Mời các bạn cùng đến với chùm thơ xướng-họa chủ đề Giếng Làng với thể thơ thất ngôn do nhiều tác giả cùng xướng-họa…GIẾNG LÀNG
Thơ: To Ni Trần

Cái thuở còn thơ gọi giếng làng
Trưa chiều tấp nập tiếng cười vang
Thùng xô khỏa múc vầng trăng láng
Quẫy gánh đầy chum đậy ánh vàng
Tắm gội nàng châm bồ kết thoảng
Mùi hương phảng phất xốn xang chàng
Đang mùa nắng trải lòng thêm gắng
Giếng của dân mình nặng nghĩa mang

***

BÊN GIẾNG LÀNG
Thơ: Nguyễn Chữ

Cùng chung gánh nước giếng đầu làng
Sớm tối chào nhau kháo chuyện vang
Tháng hạ trăng thanh vờn đáy láng
Ngày thu ráng lặn áng mây vàng
Mùi bồ kết gội hương trăng thoảng
Mái tóc buông lơi níu bước chàng
Nước đã đầy thùng còn đứng gắng
Lòng nghe rộn rã những mênh mang

***

CÁI GIẾNG LÀNG
Thơ: Nguyễn Dung

Chung nhau một giếng giữa ba làng
Nhộn nhịp trưa chiều tiếng vọng vang
Gàu nước chao lên trời lấp loáng
Chum đầy rơi xuống mãnh trăng vàng
Trai thanh quyến rũ,hương bồ kết
Gái lịch xốn xang ánh mắt chàng
Mùa nắng nơi này luôn thích thú
Tiếng cười tươi trẻ nặng đa mang

***Xem thêm: [HAY] Thơ viết về Làng Quê Nông Thôn với hình ảnh cánh đồng lúa, con trâu,..

GIẾNG LÀNG
Thơ: Dương Huỳnh

Trong ký ức một thời để nhớ
Cái giếng làng muôn thưở không quên
Khi xưa tuổi mới lớn lên
Theo mẹ gánh nước đi trên lối mòn

Bao kỷ niệm luôn còn ghi nhớ
Thời trẻ trâu tắm ở nơi đây
Giếng làng mạch nước trong đầy
Chiều về lũ bạn sum vầy reo vui

Giờ tuổi lớn bùi ngùi trong dạ
Nhớ hồn quê với cả niềm mong
Dẫu xa còn nặng trong lòng
Chữ thương, chữ nhớ, chữ trông, chữ chờ

Xin ai đừng có hững hờ
Khắc ghi trong dạ… tuổi thơ một thời.

trẻ em tắm dưới giếng làng
trẻ em tắm dưới giếng làng.

GIẾNG NƯỚC TRONG LÀNG CỦA NỘI
Thơ: Phan Văn Hi

Nội đã kể Ba nghe cái giếng
ở trong làng nức tiếng trong veo
bất luận giàu, khó, gieo neo
uống, tắm, giặt giũ thỏa theo mọi người

Nưốc cứ múc không vơi không cạn
vẫn cứ trong suốt tháng quanh năm
vẫn đầy không đợi ngày rằm
không tràn như lũ không thầm nộ sân

Có một dạo rần rần tranh múc
quậy đùng đùng nước đục quá lâu
xảy ra đen trắng câu mâu
mấy kẻ ngang ngược gặp đâu cũng giành

Người yếu thế hợp thành một khối
đứa làm càn bối rối lủi chui
cả làng lớn bé reo vui
cặn bã chìm xuống chôn vùi đáy sâu

Từ đó giếng một màu trong vắt
người hài hòa tương đắc tương sinh
chung lòng giữ nước cho tinh
cùng hưởng lộc nước chân tình sẻ chia

Ai độc chiếm rẽ chia tư lợi
cả cộng đồng sờ tới chân lông
không hối cải tất diệt vong
Giữ cho nước sạch cộng đồng tương sinh.

Thắng Trường Từ giếng làng nói lên thế thái nhân tình của quê hương, tổ quốc. Hay quá anh ạ. chúc anh khỏe

Song Trà Nét độc đáo trong thơ anh “giữ nước trong” ý thơ thâm thuý

Khách Hàn Triều Đằng sau hình ảnh giếng làng, là bóng dáng quê hương qua thăng trầm, trong, đục ..

kỷ niệm cùng bạn bè bên giếng làng
kỷ niệm cùng bạn bè bên giếng làng.

GIẾNG LÀNG – 2
Thơ: Tất Hà

Giếng làng ở cạnh cái sân
Thuở xưa theo mẹ mỗi lần lên chơi
Tung tăng chạy nhảy khắp nơi
Múc lên gầu nước giếng khơi của làng

Bỗng dưng cô bé chạy sang
Dang tay ngăn cản không mang được về
Sau này về lại thăm quê
Thấy cô thiếu nữ mải mê việc nhà

Ngỡ Ngàng mãi chẳng nhận ra
Người đâu xinh thế như hoa hải đường
Đâu rồi cái tính ngạnh ương
Thay vào Duyên dáng má hường đáng yêu

Bao chàng sĩ tử Liêu xiêu
Ngại ngùng e sợ tính kiêu lâu rồi
Thôi đành phải để mây trôi
Nhìn theo cánh bướm một thời bay đi.

GIẾNG LÀNG…
Thơ: Không Tưởng

Giếng ơi có từ bao giờ,
Nào ai hay biết…ấu thơ thấy rồi.
Từ thủa kẻo kẹt đưa nôi,
Trong xanh giếng nước, ngọt môi bao người.

Giếng nghe bao tiếng khóc cười,
Như bầu sữa mẹ dưỡng tươi cuộc đời.
Dầu cho giếng nước đầy – khơi,
Vẫn là nguồn sống muôn nơi thủa nào .

Giếng nơi chứa đựng Ước ao ,
Mưu sinh dưỡng dục, tựu trào ngàn xưa.
Hai thùng Quang gánh tình đưa,
Nên Duyên chồng vợ đẹp vừa bao Đôi .

Giếng này đâu phải xa xôi,
Trong lòng…”Người việt Nam tôi” rất gần.
Hình dung giếng nước xa dần,
Nhưng trong ký ức, lòng dân chưa nhòa.

Giếng là nguồn cội Tinh hoa,
Dưỡng nhà dưỡng xóm quê ta bao thời.
Mái đình giếng nước bạn ơi,
Đi xa gợi nhớ những lời mẹ ru.!.

Dẫu cho tóc bạc mắt mù,
Lưu tồn giếng nước, cho dù cách tân.
Giếng như mắt sáng hiền lành
Một thời duyên hóa Long thần an cư.

Minh Triet Nguyen Những tình cảm của tác giả dành cho quê hương mình rất đáng trân quý.

Quang Vinh Pham Bài thơ tuyệt vời, nhìn ảnh minh hoạ tôi bỗng nhớ nhiều lắm về cái giếng ở gần nhà vào thập niên 60 cám ơn bạn đã chia sẻ… Chúc vui vẻ.

Mẹ tắm cho con bên giếng làng
Mẹ tắm cho con bên giếng làng.

GIẾNG LÀNG
Thơ: Nguyễn Văn Thành

Thăm giếng làng nhìn thấy ngày xưa
Mạch nước trong âm thầm chảy mãi
Thấy bao người trong vòng tròn huyền thoại
Thấy cả bầu trời cổ tích ở trên

Thấy hình ông râu trắng như Tiên
Đầu khăn vấn miệng nam mô phật
Mái Đình cong in giếng làng trong vắt
Tiếng mõ Chùa, mặt nước cũng rung theo

Thấy mặt cô con gái nhà nghèo
Ngực yếm nâu, soi mình trên gương nước
Nụ cười duyên đượm hương bồ kết
Đang bồng bềnh mặt giếng trong veo

Thấy mặt anh Vệ quốc ngày nào
Áo trấn thủ, mũ cano đội lệch
Về thăm nhà, thả chiếc gầu tre múc
Cả mây trời dưới giếng làng lên

Thấy liền anh, liền chị giao duyên
Mời trầu nhau dưới gốc đa ngày trước
Chụm đầu lại soi mình vào mặt nước
Kéo gầu lên cùng uống nước giếng trong

Về thăm quê, tôi lại đến thăm
Gặp bao nhiêu con người xa xưa ấy
Giếng làng tôi bao đời nay là vậy
Mạch nước ngầm trong trẻo vẫn còn nguyên !

GIẾNG QUÊ
Thơ: Sơn Lê

Tôi đi tìm lại giếng quê
Nhớ thời còn nhỏ tôi mê giếng làng
Những đêm trời có trăng vàng
Các cô thôn nữ sắp hàng chờ nhau

Múc trăng họ múc bằng gàu
Nước trong sóng sánh trước sau đôi đầy
Họ đi những bước khoan thai
Dăm đôi câu chuyện nhà ai nấy về

Tôi thèm chút nước giếng quê
Làng nay thay đổi chẳng hề thấy đâu
Mất đi không thấy chiếc gàu
Vắng luôn thôn nữ bên nhau giếng làng

Quê nhà thành phố thấy sang
Nước đưa vào tận trong làng cho dân
Giếng quê cũng đã mất dần
Chỉ riêng tôi nhớ muôn lần giếng quê.

tranh cây đa và giếng nước đầu làng
tranh cây đa và giếng nước đầu làng.

BÊN GIẾNG LÀNG

Thơ: Hà Quang

Mẹ ơi, con đã về đây!
Giếng làng ta nước vẫn đầy như xưa.
Bao năm dãi nắng, dầm mưa
Về quê lại nhớ những trưa nắng hè,
Nhớ mùa đông lạnh tái tê
Con ra gánh nước mang về nấu ăn
Liêu xiêu chân ríu bàn chân
Tuổi thơ lam lũ như gần như xa…
*
Đi đâu cũng nhớ quê nhà
Giếng làng ta mãi – vẫn – là – giếng – trong !

KÝ ỨC GIẾNG LÀNG

Thơ: Nguyễn Quốc Tuấn

Ngẩn ngơ đứng cạnh giếng làng
Bồi hồi nhớ lắm mơ màng đêm thu
Gái trai quẩy gánh đội lu
Mắt cười lúng liếng cầm tù mắt nhau

Cùng chung mạch nước thấm sâu
Tình làng nghĩa xóm trước sau vẹn toàn
Vẳng nghe lời hẹn đương xoan
Anh đi đánh giặc bình an ai chờ

Giếng xưa nơi hẹn nơi hò
Bao đời trai gái mộng mơ đêm rằm
Nay hồn cốt giếng xa xăm
Còn trong tâm thức ăn nằm với ai

Dẫu rằng làng đã phôi phai
Bỏ quên một thủa thiên thai mát lành.

giếng làng quê tôi
ảnh giếng làng quê tôi.

GIẾNG LÀNG
Thơ: Đức Triển

Giếng làng thời mới vào yêu,
Vẫn thường gánh nước cuối chiều cùng em.
Cành na thả lướt bên thềm,
Nắng đan kẽ lá nỗi niềm chênh chao.

Cái yêu thuở ấy dạt dào,
Say như biển khát dâng trào mắt em.
Tròng trành hé nụ môi êm,
Cái hôn nồng cháy vẫn mềm sắc xuân.

Giếng làng còn đọng dấu chân,
Cái thời đôi lứa tình thân mặn nồng.
Một ngày nắng đẹp mênh mông,
Dắt nhau vào chốn tơ hồng trao duyên.

Vợ chồng là phận thuyền quyên.
Cùng nhau chèo lái con thuyền ước mơ.
Dù cho đáy cạn xô bờ,
Giếng xưa dù đục bây giờ khơi trong…

***Xem thêm: [TOP] Thơ viết về Cô Gái Thôn Quê hay, loạt thơ ca ngợi con gái quê dịu dàng, đoan trang

GIẾNG QUÊ.!
Thơ: Bình Lê

Con đi muôn nẻo đường quan.
Vẫn luôn nhớ giếng cuối làng mẹ ơi.!
Chiều hè mẹ múc giếng khơi
Cho con tắm mát nên đời hôm nay.

Bây giờ đất nước đổi thay
Giếng làng ta cũ rêu quây kín mình.
Cây đa giếng nước ven đình
Già nua cằn lá..chim xinh ít về

Con đi mấy chục mùa hè
Nay về ngỡ lạc con đê đầu làng
Đường thôn giờ rộng thênh thang.
Bê tông thay thế đất vàng còn đâu.

Triền đê xanh biếc một màu
Mà sao chẳng thấy đàn trâu mỗi chiều.
Quê hương biết mấy thân yêu
Lòng con trỗi dậy.. Những điều mẹ khuyên.

TRĂNG RƠI GIẾNG LÀNG
Thơ: Chủ Nguyễn

Nắng vừa rủ gió đong đưa
Thu kia đã vội qua mùa nhường đông
Xa mùa hoa đỏ mắt mong
Hạt mưa rơi khéo lọc trong cả mùa

Cơn nào gói thả mau thưa
Sậm đồng đất vạt mỏi trưa oi nồng
Bình minh khuyết lẹm bờ nông
Sương mờ làm vắng bóng lồng vào mây

Người dời bước dạo qua đây
Qua cầu bước vội nẻo đầy nẻo vơi
Trao đều cho được thành thơi
Nhớ đêm mưa gió trăng rơi giếng làng…

tranh vẽ đôi trai gái bên giếng làng
tranh vẽ đôi trai gái bên giếng làng.

GIẾNG NƯỚC LÀNG XƯA
Thơ: Thanh Nguyễn
(Lưu thủy đối )

Khói lửa điêu tàn cuộc chiến tranh
Đành xa cuộc sống miệt đô thành
Bom thù đốt sách từng trang rụi
Áo mẹ đùm con những giấc lành
Bởi giặc hung cuồng nơi thị phố
Nên vùng êm dịu hóa quê anh
Bao năm vật đổi rồi em nhỉ ….
Giếng nước làng xưa mãi ngọt thanh

GIẾNG LÀNG
Thơ: Đặng Trung Đoàn

Ngày xưa bên cạnh Sân Đình
Giếng Làng trong mát, chúng mình tắm chung
Bây giờ bè bạn tứ tung
Nhớ quê – nhớ Giếng – nhớ từng bạn tôi

Cái thời đánh đáo, vui chơi…
Vô tư trong sáng của thời thiếu nhi
Bao năm biền biệt ra đi
Ắp đầy kỷ niệm chờ khi trở về …

Nay mai nước máy kéo về
Chẳng còn nước giếng nhà quê thuở nào
Nhớ cô thôn nữ má đào
Lưng ong, gánh nước đi vào ngõ trong .

Theo dõi
Thông báo của
guest
5 Comments
Cũ nhất
Mới nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
Lê Hữu
Lê Hữu

GIẾNG LÀNG …
TG – 09.4.2018

Cái giếng làng tôi dưới gốc đa
Chiều về tấp nập nhộn lời ca
Chờ mong múc nước trao duyên thắm
Đứng đợi đong mơ tặng dáng ngà
Giếng hẹn gầu nghiêng chao dục dã
Trăng thề nước nổi liệng vào ra
Mơ màng kỷ niệm thời thơ ấu
Giếng nước ngày xưa hẹn trẻ già …

Tg : Lê Hữu

Nguyễn Ba
Nguyễn Ba

Cảm nhận"Giếng làng" thơ Nguyễn Chữ

Ta về thăm giếng làng ta
Nước trong chan chứa,hiền hòa thủy chung
Xa quê bao dặm trùng phùng
Mua bay gió tạt bão dông cuộc đời
Ta về ngồi tựa giếng khơi
Thương cha nhớ mẹ một thời gian nan
Quê hương đổi mới đàng hoàng
Tim ta:Đẹp mãi giếng làng ngày xưa.

Hường CR
Hường CR

Nhớ lại ngày xưa cũng một thời
Rủ nhau tắm giếng một bầy luôn
Múc nước tạt nhau ngợp… lút mặt…
Ước muốn tuổi thơ quay xíu lại
Chỉ là điều ước ở trong mơ.

Thơ hay nhớ quá tuổi thơ ơi

Bùi Chánh
Bùi Chánh

Đợt này nhiều anh chị mới vào, cụ móc lại cái thiên tắm giếng này cho nó nho nhã, hehe.

***

Quê tôi có kiểu tắm nhiều đời truyền lại, đấy là tắm giếng làng. Tất nhiên, giếng làng thì sẽ tắm với láng giềng. Thân ái lắm. Khi người ta chung nhau đến cả những phần cơ bản nhất của tính cá nhân thì tự nhiên cảm giác nó thật là gần gũi.

Chiều đến, chả cần gọi nhau, sân giếng lúc nào cũng chật kín tầm chục mạng từ già hói da nhăn xương sườn cùng xương quai xanh thi nhau phô diễn đến đít tóp, bụng ỏng, mắt lồi, mũi xì xoẹt xanh lè. Vừa tắm vừa cười, nói oang oang. Thi thoảng một thằng bé ré lên vì bị đám già đùa quá trớn. Trên sân giếng các ông cứ tắm. Dưới bờ ao các bà, các chị điềm nhiên ngồi giặt giũ như lẽ thường tình.

Mươi phút dội ào ào rồi các anh lần lượt ra về. Bé vừa đi vừa vỗ đầu cho ra nước. Lớn vừa đi vừa lom khom nhìn chầy vật đi vật lại bên nào hòng điều chỉnh nhịp rung.

Thu không lui gót, các chị lục tục ra chen chúc tắm cả áo quần. Tiếng nói cười the thé. Giời chả nhìn thấy mặt nhau nữa thì kéo nhau vào gốc cây quấn áo mưa cởi bỏ đồ ướt, lau chùi rồi thay vào đồ mới đựng trong nón lá. Giăng sáng hôm rằm thì cứ gọi là trắng muốt cả bờ ao.

***

Đến thời nhà nhà đào giếng và xây bể lọc Finland, giếng làng cô quạnh hẳn. Lâu lắm mới thấy một zai làng xách xô tôn ra tắm buổi chiều. Gái làng tịnh không còn mống nào lai vãng. Nhà tắm dẫu tênh hênh nhưng vẫn kín đáo bội phần. Có chăng chỉ phải đề phòng đám trẻ ranh đi ăn trộm hoa quả và mấy ông bố chồng mắt kém hay đi lạc ra vườn.

Tắm nơi công cộng đã lùi vào dĩ vãng nhưng thói quen tắm rửa của cánh đàn ông làng tôi trước mặt phụ nữ vẫn cứ di truyền. Nhà tắm cơ bản mặc định được xây cho phụ nữ. Đàn ông chỉ vào để thay quần đùi. Quần đùi thôi chứ quần dài thì khách vào nhà chủ vẫn ung dung xỏ chân, kéo khoá như chuyện vô cùng thanh nhã.

Bùi Chánh
Bùi Chánh

Qua tôi về thăm quê. Hứng lên ra mẹ giếng làng tắm phát cho nó vui. Tay xách chiếc gàu cao su, tay cầm cục Camay thần thánh. Gớm thời xưa mà có tí Camay lên đầu đi tán gái thì cứ gọi là thơm nức nở gia đình.

Đang loay hoay múc múc, dội dội thì nghe đằng sau có tiếng hỏi "cụ cho cậu cả về chơi đấy hả". Cô Xuân xóm Đình học sau tôi mấy khoá. Gái xinh mà chả hiểu thế nào ế tận đến giờ.

– Vâng, cô ra giặt. Các cụ bên nhà vẫn khoẻ chứ ạ?
– Dạ, bẩm cụ, thầy me em khoẻ. Tối mời cụ sang xơi nước. Có khoai lang luộc cụ vẫn thích đấy ạ.

Gớm, xỏ xiên thế chứ lị. Ngày xưa sang chơi rồi buồn mồm ngồi chén mẹ hết rổ khoai nhà nó. Giờ gặp đâu mát mẻ đấy. Tôi thò tay vệ sinh vùng nhạy cảm, lệ quê tôi vẫn thế, mỗi tội động tác phải nhanh, dứt khoát và không được làm tụt quần.

– Khoai năm nay được mùa chắc to cô nhỉ?
– Dạ vâng, được cái xấu dây nhưng tốt củ.

Tiên sư con ranh con, nó chê tôi ngày xưa gày còm, chỉ khen mỗi lần sau khi hẹn hò nhau ra cái đống rơm của hợp tác xã. Rồi loanh quanh tôi chuồn tiệt lên phố ở thế là chả đến đâu.

– Thế bao giờ cô cưới để cụ còn về ăn cỗ đấy?
– Dạ, em cũng chưa biết. Toàn lũ khốn nạn đến ong bướm rồi bay đi sạch.
– Vâng, tình yêu là khó nắm bắt lắm cô ạ. Tôi giật mình tuột mất cái bánh Camay vào thẳng đáy khu trung tâm
– Vâng, quả là nó cứ rối lên như tơ vò.
– Cái chính là phải thuận cả đôi bên. Tôi vẫn thò tay xuống phía dưới chộp bánh xà phòng.
– Vâng, chứ cụ bảo bên nặng bên nhẹ thì coi sao được.
– Quả là chính thế. Tôi đã tóm chắc được bánh xà phòng.
– Có một chỗ cũng ngỏ ý nhưng em trông nó lệch lắm. Chả ưng. Người ta sống với làng xóm tệ bạc. Chả biết với mình rồi sẽ thế nào.
– Cứ phải có trước có sau cô nhỉ. Tôi đã chuyển bánh ca may ra phía túi hậu rồi vòng lên thắt lưng.
– Vâng, chả ai được như cụ. Hồi ấy người ta giục về rồi mà cứ đòi phải có cả sau lẫn trước.
– Phải gió nhà cô. Tôi xối vội xô nước lạnh. Làm người ta lại tưởng tượng thế này rồi úp gàu đi về hả.

Không gian im phăng phắc. Tôi múc nước xối ào ào ào. Nàng vò mạnh tay dứt khoát. Gớm, đéo gì vò kĩ thế.

– Thế tối cụ có sang không để em bảo thầy em đợi?
– Ờ, ờ có có. Lâu không ăn thèm quá. Cái giống khoai lang ấy cô ạ, cứ phải ăn nóng mới ngon. Chứ nguội cụ chả thích. Thôi cụ về trước nhá. Tối cụ sang sớm rồi ta đi ra đình xem văn nghệ nhỉ?

Tôi lom khom bước qua chỗ nàng đi về rồi tiện quệt nhẹ cái dây gầu vào lưng áo mỏng. Phía sau có tiếng thở nhè nhẹ. Trăng mười sáu tròn như quả bóng đã kịp neo ở phía ngọn tre đỏ ối đến nồng nàn.